Tiệm cà phê như là một sân khấu | Coffee shop as a performance stage
English below but not so good. I've tried to be edgy but still, not Susan Sontag yet =) Wonder if I need to even try if I'm her.
Bạn thân mến,
Khoảnh khắc đó khi mình đẩy cảnh cửa gỗ nặng trịch bước vào quán cà phê, nàng ngồi kia trong chiếc váy hai dây mỏng tang, mái tóc dày xoã xuống như dòng suối, tay buông thõng, cầm hờ hững một quyển sách nhỏ, có vẻ là Kafka.
“Lại nữa,” mình nghĩ thầm và bước qua.
“Cho tớ một Americano đá, double shot,” mình nói với bạn đứng quầy, trả tiền và nhanh chóng ra khỏi khung hình.
Kể từ khi có thể đi chơi một mình, bất kì chuyến đi nào đều phục vụ mục đích cơ bản: uống cà phê và ngắm người.
Có thể cà phê ở Hà Nội không ngon bằng một số nơi khác nhưng yếu tố trình diễn ở các quán cà phê Thủ đô lại là điều đặc biệt nhất mình từng thấy và tiếp tục được thấy trong đời.
Làn sóng cà phê thứ ba vào Việt Nam vào lúc nào nhỉ? 2015? 2016? Cùng với những quán cà phê đẹp, sáng sủa và nghiêm trọng với hàng tá dụng cụ chiết xuất trông rất lạ lẫm là những vị khách xinh đẹp, chỉnh chu.
Họ đến quán im lặng và rời đi lặng im. Bên tách cappuccino bọt mịn và cái bánh bích quy cắn dở, họ lần giở những trang sách – nhiều nhất là Haruki Murakami (Người tình Sputnik, có lẽ, quyển đấy bỏ túi được), Kafka, Camus và Foucault.
Quán cà phê – không gian thứ ba giữa nhà và nơi làm việc – là sàn diễn mà tuyến nhân vật “nàng thơ” – vốn là đối tượng mình thích thú quan sát nhất, không bao giờ vắng mặt.
Không phải quán nào cũng là nơi nàng chọn đến – phải sáng và sạch, tối giản với tường sơn những miếng mảng và tranh – in chữ “Lorem Ipsum” cũng được miễn là không “Live Laugh Love”. Cà phê nàng chọn, ắt hẳn là cà phê đặc sản, không quan trọng Arabica hay Robusta, nhưng nàng biết hạt được chế biến honey hay natural, rang đậm hay rang nhạt và thế thì hợp pha bình Chemex hay Siphon. Những điều ấy, và cả nốt hương và cảm nhận khi uống, đều được thể hiện trên một tấm card nhỏ đặt dưới đáy ly mà khi nàng rời đi sẽ kẹp luôn vào quyển sách đọc dở thay bookmark, hài lòng vì mình đã ngửi thấy mùi táo cháy và cảm giác êm mượt khoang miệng ngay ngụm đầu tiên.
Nàng sẽ mặc một chiếc váy hai dây hoặc sơ mi rộng, chất vải rất mộc. Một cái túi dài với nhiều tua rua, có lẽ, tóc – hoặc là dài và xoăn hoặc là ngắn và ốp nhẹ vào má. Son tông đất và kẻ viền mắt rất mảnh. Nàng luôn trông rất mệt và thường nửa nằm nửa ngồi, đặc biệt là khi quán có băng ghế gỗ dài, hoặc khi nàng được xếp chỗ bên cạnh quầy bar với ánh sáng hắt thẳng đứng từ trần xuống.
Lần tới, trong một quán cà phê Hà Nội, hãy dừng lại và ngắm nhìn xung quanh, và đếm xem có bao nhiêu nàng thơ ở đó, bạn nhé?
Hẹn thư sau,
T.
Sự lựa chọn của tuần này
Lou Reed xướng bài thơ Lipstick tại St. Mark’s Church in-the-Bowery. Phần đầu là cụ tự trào thời bôi son đen nghĩ mình hay hớm và “original” đến một ngày phát hiện ra hội văn nghệ Làng Đông, Làng Tây đều đã bôi son đen từ đời thuở nào.
Chép lời thơ ra đây vì mình thích lắm:
Lipstick
by Lou Reed
If lipstick were black
you’d wear it
If love were straight
you’d curl it
If life were wet
you’d burn it
If death were free
you’d earn it
If you were death
I’d hiss you
If you were life
I’d catch you
If you were here
I’d kiss you
But since you’re not
I’ll miss you
Tập này Hard Fork: về lệnh cấm Airbnb ở NYC, khan hiếm GPU cho các dự án AI và một vài thứ linh tinh khác.
Rất vui.
Truyện ngắn “Một gia đình lý tưởng” của Katherine Mansfield.
Bản dịch có trên Tuổi Trẻ Cuối Tuần số tuần này.
Đầu năm nay, trong những ngày mệt mỏi nhất của cuộc đời, mình cố gắng bám víu vào Nhật ký của Katherine Mansfield. Tìm thấy bản này cũ kỹ trên Archive:
https://archive.org/details/journalofkatheri00mans
Tên quyển sách của Yiyun Li “Dear friend, from my life I write to you in your life” cũng là một câu trong nhật ký của KM.
https://www.goodreads.com/book/show/30211990-dear-friend-from-my-life-i-write-to-you-in-your-life
Riêng dành cho các bạn Việt Nam
“Khuôn ngọc pha sương” của Đinh Hùng
Mấy câu cuối:
“Nhớ nhau mây trắng bay đầy gối
Em có là mây? Em của anh.”
Kỉ niệm 100 năm ngày sinh của cụ Văn Cao, Tuổi Trẻ Cuối Tuần có bài này:
Tặng các bạn một tranh minh hoạ cụ vẽ trong tập thơ “Đẹp hơn nước mắt”.
Và để biết thêm về quãng thời gian đời hoạ sĩ nuôi đời nhạc sĩ của cụ Văn Cao, bạn có thể đọc Ba phút sự thật của cụ Phùng Quán (tác giả Tuổi thơ dữ dội).
Dear friends,
As I pushed open the stout door entering that Hanoian coffee shop, she was sitting there in a paper-thin string dress, holding a small book that seemed like Kafka; thick hair loosely fell down mysteriously hiding half of a sleepy face;.
“Here you go again,” I mumbled to myself as walking past her.
“Can I have one iced Americano, double shot?,” I told the cashier, paid and exited the scene.
Since I started traveling solo, all trips serve two simple missions: cafe hopping & (coffee) people watching.
Hanoi coffee might not be so good but identity performances seen at the capital’s coffee shops have never stopped blowing my mind.
When did the third wave of coffee enter Vietnam? 2015? 2016? As aesthetic, clean
coffee shops with seriously-looking brewing tools emerge around the city, here come well-groomed customers.
They come in silence and leave without a word. By cups of perfectly foamy cappuccino and half-bitten cookies, they slowly turn pages – mostly by Haruki Murakami (Sputnik sweetheart, perhaps, it’s pocket-sized), Kafka, Camus and Foucault.
A coffee shop – the third place between home and office – is now a performance stage where “the muse” – my all-time favorite archetypal character – is never not-being-seen.
She has the right to be skeptical, however. The lucky coffee shop should be well-lit and clean, minimal with single-colored walls and hanged posters – “Lorem Ipsum” is decent enough, as long as it's not “Live Laugh Love”.
It should be specialty coffee which she chooses to indulge; she can’t care less whether it’s Arabica or Robusta yet she knows whether it’s honey or natural processed, medium or light roasted and if so, better to be brewed with Chemex or Siphon. Those detailed things, as well as tasting components and mouthfeel info, are all listed on a small card slipped under the cup. When she left, she left with it inserted between unread pages, pleased as she could smell exactly the burned apple scent and feel a smooth sensation from the first sip.
You see her donning a slip dress or an oversized shirt, natural fabric – hemp or most commonly, linen. A long strap handbag with tassels, maybe, her hair – long and curly or short, cupping the small face. Earth toned lipstick and skinny eyeliners.
She always looks tired and sits sloppily, especially when the coffee shop has a wooden bench or when she is seated by the bar with light glowing vertically upon the top of her head, overflowing her shoulders.
Next time, in a Hanoian coffee shop, take some time to look around and count how many muses there are, shall you?
Till next time,
T.
This week’s top picks
Lou Reed cited his poem – Lipstick – at St. Mark’s Church in-the-Bowery. He opened the session by self-satirically ranting about that very time when he put on black lipstick thinking of being original. Later, it turned out to him that all East Village and West Village art folks had already worn black lipstick.
Lipstick
by Lou Reed
If lipstick were black
you’d wear it
If love were straight
you’d curl it
If life were wet
you’d burn it
If death were free
you’d earn it
If you were death
I’d hiss you
If you were life
I’d catch you
If you were here
I’d kiss you
But since you’re not
I’ll miss you
This Hard Fork ep: on NYC Airbnb ban, CPU scarcity for AI project and other things.
So very fun.
“An ideal family” by Katherine Mansfield
Early this year, on my (let’s say) darkest day, Journals of Katherine Mansfield gave me hope.
https://archive.org/details/journalofkatheri00mans
The title of “Dear friend, from my life I write to you in your life” by Yiyun Li comes from a sentence in KM’s journals.
https://www.goodreads.com/book/show/30211990-dear-friend-from-my-life-i-write-to-you-in-your-life